Lễ nghi ở xứ sở mặt trời mọc này thực sự hoàn hảo và toàn diện một cách đáng kinh ngạc. Đây là một vở kịch được dàn dựng hay là một văn hóa đã đợc khái quát?. Các chuyên gia trong ngành du lịch thế giới cùng bàn luận về điều này. Du lịch Nhật Bản một chuyến, bạn sẽ thấy rõ sự khác biệt này.
Thời gian ở Tokyo, điểm đến đầu tiên của tôi là Nihonbashi, một trong những cửa hàng bách óa của Takashimaya được mở cửa từ năm 1831. Một người bạn đã bảo tôi nên sử dụng thang máy. Được xây dựng tử năm 1933, chiếc thang máy không có gì đặc biệt về mặt kiến trúc nhưng đội ngũ nhân viên ở đây chu đáo và lịch sự đã biến cái hành động tầm thường, thậm chí có phần phiền nhiễu. trở thành một màn diễn nghi thực lịch sự.

Nữ phục vụ trong bộ đồng phục được thiết kế theo phong cách những năm 1960 (áo khoác, váy,găng tay, giày bít mũi và nón thủy thủ) cúi chào đón bạn và hàng loạt những lời chào đón tiếp theo không ngừng nghỉ, sau đấy cô nhấn nút gọi và hướng dẫn bạn bằng tiếng Anh chuẩn một cách hoàn hảo. Khi thang máy mở ra, người điều hành thang máy, trong trang phục một tiếp viên hàng không ( chỉ khác màu áo khoác) cúi chào và chúc mừng bạn. Lúc này đây là phép lịch sự biến thành một chuỗi dàn dựng kinh tế. Khi bạn bước vào thang máy, nhân viên điều hành đóng chốt lại và dùng tay để bảo vệ bạn khỏi hàng rào. Nhân viên tại sảnh nhìn thẳng vào mặt và cúi chào bạn thật sâu, tình huống này được kéo dài trong im lặng.
Điều đó là quá nhiều? Có thể. Sự cúi chào và chúc mừng có thể là không cần thiết. Bạn biết làm sao để vận hàng thang máy, rõ ràng là vậy? Nhưng rõ ràng cửa hàng bách hóa đã gửi đến một thông điệp" từ giờ phứ bạn bước chân vào của, nhân viên giúp bạn hòa hợp với không gian xung quanh.
Trước khi đến với
tour Nhật Bản, ngừơi bạn thường xuyên du lịch của tôi phán rằng trình độ phục vụ khách hàng quán toàn diện ở ngay cả một giao dịch ơ bản nhất cũng có vẻ quá câu nệ. Nhưng giống như việc lái thử một chiếc Nuburging Nordscyhleife hay ngắm bình minh ở Big Sur. Có những điều thấy tận mắt mới tin.
Mặc dù tôi rất ấn tượng với nền
văn minh Nhật Bản những từ giây phút passport được đóng dấu ở sân bay Narita, tôi cũng không hoàn toàn đánh giá cao cung cách phục vụ của đất nước này cho đến khi tôi dùng bữa tiệc chiều tại Ishikawa, một nhà hàng ba sao ở ở Tokyo. Tôi đang ngồi tại quầy, đối diện trực tiếp với bếp trưởng Hideki Ishikawa. Vào thời điểm ông ấy giải thích với tôi những gì ông ấy chuẩn bị, cạnh bếp trưởng là một người phục vụ với vốn tiếng Anh rất chuẩn. Sau khi hỏi cô ấy vài cây nhắn gọn, tôi chú ý rằng cô ấy quỳ trước khi trả lời. Thực tế, cô luôn luôn quỳ trước khi nói. Cô mặc một chiếc áo komono vừa vặn, và khi cô cúi người một cách duyên dáng, quỳ xuống gọn gàng mà không cần phải dịch chuyển thân thể.
Dáng điệu xinh đẹp này đã dần dắt tôi qua bữa tối. Và đến khi kết thúc buổi ăn, Ishikawa và gần như hây hết nhân viên hộ tống tôi ra vỉa hè. Họ đứng thành hàng và cúi chào, Và đi khỏi, tôi liếc nhìn họ trở lại qua vai. Họ vẫn còn đứng trong đội hình khi thấy tôi nhìn lại họ lại cúi chào lần nữa. "Đó là nhà hàng ban sao ở
Nhật Bản, đầu bếp nổi tiếng với các giải thưởng- và ông ấy không chỉ chuẩn bị thực ăn, ông ấy còn chuẩn bị riêng cho ông". David Kinch, bếp trưởng và của nhân của chuỗi Manreasa, tại Los Gatos, California. Kinch làm việc tại Nhật Bản nói rằng thức ăn của Ishikawa là những gì làm nên Nhật Bản. " Đây là điều bạn mong muốn". Sự thân thiện đã đạt đến chuẩn mực và không còn là một phần trong chương trình huấn luyện nữa.
Một điều quan trọng, bạn không cần phải trả tiền phục vụ. Đó là nền
văn hóa Nhật Bản.Không có tiền boa tại
Nhật Bản. Họ đơn giản không khuyến khích. Và nếu bạn cố gắng nhấn tiền mặt vào bàn tay của một người nào đó mở cửa hoặc giữ giùm chiếc áo khoác, người đó sẽ có vẻ rất nghiêm trọng như một nha sĩ đã nhầm lẫn kể cai khi khoảng tip rất hậu hĩnh.
Văn hóa phục vụ ở Nhật tạo nên sự mâu thuẩn đỉnh điểm với văn hóa tiền boa Mỹ. Lý giải điều này, Merry White, tác giả cuốn Coffee Life in Japan và giáo sư nhân học đại học Boston cho rằng: "Người Nhật không thích tiền boa, sự phục vụ của họ được quy chuẩn về loại giá trị, và giá trị này không thể tính bằng tiền". Tại
Nhật Bản, giá là cả giá cả, nếu bạn đợc đối đãi tốt không có nghĩa là bạn trả thêm tiền. Tại Mỹ, hay nhiều quốc gia khác ở Châu Á, tiền boa gần như là bắt buộc.
Tôi từng dùng một vài ly rượu ở New York Bar, tầng cao nhất ở khách sạn Park Hyatt Tokyo, nơi tôi ở. Hôm đó là sinh nhất tôi, một vài đồng nghiệp tại đây đã gửi cho tôi một chiếc bánh kem, và có vẻ đội ngũ khách sạn đã chú ý đến điều đó. Họ dành lời Happy Birthday cho tôi ngay từ cửa ra vào. Tại
Nhật Bản, điều này luôn có thể có.
Không đâu xa, tôi cũng đã tìm thấy dấn ấn đẹp này trong một tiệm cho thuê xe đạp. Tôi thuê một chiếc xe đạp từ một cửa hàng nhỏ rồi tàn sát vỉa hè và được chào đón bởi một nhân viên già. Ông cẩn thận soạn thảo hợp đồng, sau đó tự mình kiếm tra bánh xe, bánh răng, phanh, tay lái và ghế trước khi họ hộ tống tôi ra phố. Khi ông cúi chào và chúc tôi với một thái độ vô cùng chân thành, ông đã thể hiện rõ ràng sự chuyên nghiệp của mình.
Theo Tạp chí du lịch