Ở một nơi xa xôi hẻo lánh phía Nam Khorasan của Iran, gần biên giới với Afghanistan có một ngôi làng cổ hiện đã bỏ hoang, khoảng một thế kỷ trước, nơi đây từng là nơi sinh sống của những người lùn. Dấu hiệu về sự thấp bé của họ được tìm thấy trong kiến trúc địa phương. Trong khoảng hai trăm ngôi nhà bằng đá và đất sét tạo nên ngôi làng cổ, có đến 78 ngôi nhà có rất thấp. Những căn nhà này cao chưa tới 2 mét với những cánh cửa hẹp mà không thể đi vào mà không cúi xuống. [caption id="attachment_9804" align="alignnone" width="680"]

Một cậu bé chụp ảnh dưới một ngôi nhà xì trum[/caption] Hôn nhân giữa những người họ hàng gần gũi, chế độ ăn uống kém và nước uống có hàm lượng thủy ngân cao đã khiến cư dân của Makhunik chỉ có chiều cao rất khiêm tốn so (họ chỉ có chiều cao trung bình khoảng 50 cm) chiều cao trung bình của thời điểm đó. Trong nhiều thế kỷ, tổ tiên của người Makhunik sống trong sự cô lập gần như hoàn toàn từ nền văn minh hiện đại. Khu vực này khô ráo, hoang vắng và cằn cỗi khiến cho cây trồng khó phát triển và chăn nuôi trở nên khó khăn. Củ cải, ngũ cốc, lúa mạch và một loại trái cây giống như ngày gọi là táo tàu là những cây trồng phổ biến tạo thành nông nghiệp của cư dân nơi đây. Họ sống sót bằng việc ăn những món ăn chay đơn giản như kashk-beneh (được làm từ sữa và một loại quả hồ trăn được trồng ở vùng núi), và pokhteek (hỗn hợp ván sữa khô và củ cải). [caption id="attachment_9805" align="alignnone" width="680"]

Các ngôi nhà được làm bằng đất sét và các nguyên liệu sẵn có ở địa phương.[/caption] Ăn uống thiếu chất dẫn đến sự thiếu hụt chiều cao của người dân. Sự cô lập cũng buộc họ phải kết hôn giữa những người họ hàng gần gũi cho phép các gen xấu được cả cha lẫn mẹ chia sẻ rõ ràng hơn ở con cái của họ. Một số gen này đã xảy ra để tạo ra bệnh lùn. [caption id="attachment_9806" align="alignnone" width="680"]

Khí hậu khô nóng quanh năm khiến cho việc trồng trọt và sản xuất trở nên rất khó khăn nhưng vô tình lại bảo quản tốt các ngôi nhà cho đến hiện nay.[/caption] Thiếu chiều cao không phải là lý do duy nhất khiến những người này xây nhà nhỏ hơn. Họ xây nhà nhỏ để hạn chế sử dụng vật liệu vốn rất khan nhiếm ở xứ khô hạn này. Những ngôi nhà nhỏ dễ dàng hơn để sưởi ấm và mát mẻ hơn những ngôi nhà lớn hơn, và pha trộn dễ dàng hơn với cảnh quan, khiến chúng trở nên khó khăn hơn cho những kẻ xâm lược để phát hiện. Vào giữa thế kỷ 20, khu vực này đã phát triển mạnh mẽ trong phát triển đô thị với việc xây dựng đường xá và tiếp cận các phương tiện cho phép cư dân Makhunik mang nhiều loại thức ăn đến các món ăn như cơm và gà. Trẻ em phát triển khỏe mạnh và cao hơn cha mẹ chúng do được cung cấp thực phẩm đầy đủ hơn. [caption id="attachment_9807" align="alignnone" width="680"]

Hiện nay có rất ít cư dân còn sinh sống tại ngôi làng này, đa số đã chuyển đến các thành phố lớn để sinh sống, lập nghiệp.[/caption] Hầu hết 700 cư dân của Makhunik hiện có chiều cao trung bình. Đã nhiều năm kể từ khi họ rời khỏi ngôi nhà Lilliputian của tổ tiên mình và chuyển vào những ngôi nhà gạch. Nhưng ngoài nhà và chiều cao của họ, không có gì nhiều cải thiện cho những người dân làng này. Cuộc sống vẫn còn khắc nghiệt, và nông nghiệp nghèo hơn, do hạn hán liên tục. Những người trẻ tuổi đi đến các thành phố lân cận tìm việc làm, những cư dân lớn tuổi phụ thuộc vào trợ cấp của chính phủ. [caption id="attachment_9808" align="alignnone" width="680"]

Tuy được xây dựng rất nhỏ nhưng khi vào trong lại không nóng, vì đất sét đã giữ lại một lượng nhiệt từ ánh nắng mặt trời. Những ngôi nhà này mở ra một tiềm năng mới cho việc phát triển du lịch tại đất nước khô hạn như Iran.[/caption] Kiến trúc và di sản độc đáo của Makhunik có tiềm năng phong phú về du lịch, mà người dân hy vọng một ngày nào đó sẽ tạo ra cơ hội cho việc làm và kinh doanh trong làng.
Theo Amusing Planet