Thế giới mãi là cánh đồng bất tận cho những ai chọn sự dịch chuyển làm cách để khám phá những cung bậc cảm xúc tâm hồn, và hiểu hơn về cuộc sống. Một ngày nào đó, nơi góc trời heo hút xa xăm ta chợt nhận mình còn là một đứa trẻ ngây ngô, những gì chúng ta đã từng tự hào là hiểu biết chỉ là một phần quá ít của vũ trụ. Tôi đã có một buổi chiều như thế trên đảo Phục Sinh, Chile.
Nằm ở vùng biển Thái Bình Dương,
đảo Phục Sinh có diện tích 163,3 km2. Khoảng cách từ Santiago, thủ đô Chile đến
đảo Phục Sinh khoảng 4.000 km. Từ đây, muốn giao lưu với người láng giềng gần nhất ở Tahiti bạn cũng phải đi mất hơn 3.219 km. Đảo Phục Sinh được xem như là một vùng đất xa xôi khó tiếp cận nhất trên thế giới.

Thuyền trưởng Jacob Roggeveen của Hà Lan đã phát hiện ra đảo vào ngày chủ nhật của lễ Phục Sinh năm 1722 nên đặt tên cho hòn đảo là
đảo Phục Sinh, thay cho tên gọi bấy lâu nay của người bản địa là Rapa Nui. Nếu Jerusalem, thánh địa của Mecca hay Bồ Đề Đạo Tràng là những nơi linh thiêng mà các tín đồ Thiên Chúa Giáo, Hồi giáo và Phật giáo mong muốn ít nhất một lần trong đời được đặt chân đến, thì
đảo Phục Sinh tại Chile đã và đang là một điểm đến "tối thượng" cho những con người đam mê du lịch.

Cảm nhận của người lần đầu tiên đặt chân xuống hòn đảo cô độc nhất thế giới này, tại
hòn đảo Phục Sinh ở Chile là sự hoang vắng, cô liêu đến tột cùng với một vài cây dừa mọc thưa thớt. Nhà cửa của người dân bản địa chỉ bằng đá, trông giống như những cái hang be bé xinh xinh. Vách được ghép từ những mảnh đá nhỏ, mái được trồng cỏ xanh rì. Nếu nhìn từ xa, bạn chỉ thấy đó chỉ là những ụ đá được phủ cỏ xanh, đầy bí ẩn.
Đặc biệt, cả ngàn
bức tượng Moai khổng lồ được tạc từ đá núi lửa ở nơi đây như chứa cả ngàn điều bí hiểm. Trong đó có rất nhiều bức tượng nặng từ 10 - 20 tấn. Không một khuôn mặt tượng nào trùng nhau. Những nét mặt thoạt nhìn rất thô nhưng vô cùng sống động. Tôi đã tự hỏi: Sức mạnh ý chí nào có thể giúp nâng những bức tượng khổng lồ như thế trong điều kiện không hề có sự xuất hiện của cơ giới?
Trong không gian yên tĩnh của buổi chiều tàn, tôi đã nghe tiếng vọng về của hàng nghìn năm trước, tiếng sóng thì thầm như lời tâm sự của những
bức tượng Moai, rằng nơi đây đã từng là một hòn đảo vô cùng trù phú, một cuộc sống sung túc với những tâm hồn sâu sắc và nhạy cảm. Đã có không biết bao nhiêu cuộc đời của bao nhiêu thế hệ dồn hết tâm sức của mình lên những kiệt tác kia.

Thế nhưng điều gì đã xẩy ra cho hòn đảo cô độc này, vì sao cả bộ tộc phát triển đến diệt vong? Có thực sự họ đã tự gây ra cho mình những tai họa chăng? Hay tất cả chỉ là do thượng đế. Thượng đế có thể tạo ra cho con người những hình hài xinh đẹp, những khối óc tinh tế cùng một thiên đường để sống, nhưng thượng đế cũng có thể làm cho thiên đường ấy trở về với cát bụi trong một phút giây. Tất cả những bí mật này vẫn còn nằm trên đôi môi của các
bức tượng Moai.
Theo: DNCT